1. Một story nửa đêm và mạng xã hội bùng cháy
Vào đêm 11/5, mạng xã hội bất ngờ xôn xao khi Lim Feng – một hot girl kiêm content creator nổi tiếng trong giới trẻ, đã đăng tải story với nội dung tố bạn trai “cắm sừng” trong lúc cô đang trải qua thời điểm khó khăn nhất. Không nhắc tên cụ thể, không dùng lời lẽ gay gắt, nhưng dòng chia sẻ ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý bởi cảm xúc thật và hoàn cảnh éo le được gợi mở.


Ngay sau đó, Lim Feng tiếp tục đăng hình ảnh cũ ghi lại khoảnh khắc thân mật giữa cô và nam ca sĩ Wren Evans. Dù không hề khẳng định anh là đối tượng được nhắc tới trong câu chuyện phản bội, nhưng chỉ với bấy nhiêu dữ liệu, công chúng lập tức gọi tên anh. Sự xuất hiện của Wren Evans trong hình ảnh tình cảm giữa tâm bão đã vô tình trở thành một chất xúc tác mạnh, khiến sự việc lan rộng chỉ trong vài giờ đồng hồ.


Bài viết được đăng tải vào đúng thời điểm nửa đêm, khi người trẻ online nhiều, tâm lý dễ dao động và không gian số trở nên dễ cảm thông hơn với những chia sẻ chân thật. Chính điều này đã biến một dòng trạng thái tưởng như cá nhân thành một ngòi nổ dư luận theo nghĩa đen.
Không cần đợi báo chí đưa tin hay bất kỳ xác nhận chính thức nào từ người trong cuộc, cộng đồng mạng lập tức bước vào vai trò quen thuộc: vừa là khán giả, vừa là thẩm phán. Những hình ảnh, lời bóng gió và câu chuyện gián tiếp được Lim Feng chia sẻ đã đủ để dư luận ghép nối, suy luận và chỉ mặt đặt tên Wren Evans là người phản bội. Chỉ trong vài giờ sau story gốc, làn sóng phản ứng lan rộng không kiểm soát.


Không dừng lại ở mức độ bàn tán, phản ứng từ công chúng bắt đầu chuyển sang hình thức cực đoan và tổn hại trực tiếp đến hình ảnh nghệ sĩ. Nhiều người hâm mộ tuyên bố rút follow Wren Evans, hủy đơn mua album vật lý, thậm chí rao bán lại như một cách thể hiện lập trường cá nhân. Các bình luận tấn công dồn dập xuất hiện trên fanpage chính thức của nam ca sĩ lẫn công ty quản lý monoX. Đặc biệt, một số netizen còn thẳng thừng yêu cầu nghệ sĩ “phải xin lỗi công khai hoặc rút khỏi showbiz”.


Điều đáng nói là tất cả những phản ứng dữ dội đó diễn ra trong khi chưa có bất kỳ phát ngôn chính thức nào từ phía Wren Evans. Và chính sự im lặng ấy, trong bối cảnh mà công chúng đã bị dẫn dắt bởi một bên câu chuyện, lại càng trở thành “lời thú nhận ngầm” trong mắt số đông. Trong thời đại truyền thông cảm xúc, điều định đoạt một người có bị xem là “có tội” hay không, đôi khi không nằm ở sự thật – mà nằm ở việc ai lên tiếng trước và nói theo cách nào.
2. Phản ứng từ phía công ty chủ quản: Đúng quy trình, thiếu cảm xúc
Trong bối cảnh dư luận đang dậy sóng, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Wren Evans và ê-kíp đại diện của anh – công ty quản lý monoX. Áp lực buộc họ không thể tiếp tục giữ im lặng, và vào sáng 12/5, một thông cáo chính thức đã được đưa ra.
Thông điệp chính của công ty xoay quanh ba điểm:
(1) xác định đây là “thông tin một chiều từ cá nhân”;
(2) cho biết đội ngũ đang tiến hành xác minh sự việc; và
(3) cảnh báo về hành vi lan truyền thông tin sai sự thật có thể ảnh hưởng đến danh dự nghệ sĩ.


Về mặt quy trình, phản hồi này tuân thủ đúng tiêu chuẩn truyền thông khủng hoảng cơ bản: giữ thái độ trung lập, tránh phát ngôn cảm tính, chủ động khẳng định quyền kiểm soát thông tin và định hướng vấn đề theo hướng pháp lý. Tuy nhiên, khi đặt phản hồi này vào bối cảnh đặc thù của vụ việc bắt nguồn từ cảm xúc, lan truyền bằng cảm xúc và được cộng đồng tiêu hóa hoàn toàn dưới lăng kính cảm xúc – thì thông cáo của monoX lại lộ rõ sự lạnh lùng và xa cách.
Thay vì cung cấp một ngôn ngữ có khả năng kết nối, chia sẻ hoặc tối thiểu thể hiện sự thấu cảm, văn bản của công ty lại mang tính pháp lý khô khan, dễ khiến người đọc cảm thấy như đang chứng kiến một “đơn kiện sẵn sàng nộp tòa” hơn là một lời chia sẻ từ những người làm nghệ thuật.
Hệ quả là gì? Dư luận không dịu lại mà tiếp tục leo thang. Những người vốn đã có cảm xúc tiêu cực với Wren Evans càng cảm thấy “bị phớt lờ”, trong khi những khán giả trung lập thì không nhận được lý do thuyết phục để đứng về phía nghệ sĩ. Không có lời giải thích, không có chia sẻ cá nhân, không có dấu hiệu cho thấy nghệ sĩ đang lắng nghe và thấu hiểu khủng hoảng này từ phía người hâm mộ – tất cả chỉ còn lại là khoảng trống truyền thông.


Trong một khủng hoảng đời tư mang tính cá nhân nhưng lại bị công chúng hóa, nỗ lực xử lý đúng quy trình chưa đủ – nó cần phải đúng ngữ cảnh, đúng kỳ vọng cảm xúc, và đúng thời điểm.
Ở đây, monoX đã đúng về quy trình, nhưng sai ở điều quan trọng nhất: thiếu sự hiện diện cảm xúc trong một cuộc khủng hoảng do cảm xúc dẫn dắt.
3. Sự im lặng của nghệ sĩ – một “lối đi cũ” từng gây hệ lụy
Tình huống này không phải chưa từng xảy ra trong Vbiz. Trong trí nhớ tập thể của công chúng, vụ việc Sơn Tùng M-TP – Thiều Bảo Trâm – Hải Tú (2021) vẫn còn là một ví dụ sống động. Khi đó, chỉ một story ẩn ý cùng loạt ảnh thân thiết giữa Sơn Tùng và Hải Tú đã khiến dân mạng “đoán ra hết phần còn lại”. Và dù Sơn Tùng vẫn xuất hiện trên sân khấu, gửi một lời chúc mơ hồ “chúng ta của hiện tại”, anh chưa bao giờ lên tiếng rõ ràng về mối quan hệ tay ba bị nghi ngờ.


Hệ quả xảy ra là một bộ phận người hâm mộ trung thành, đặc biệt là fan nữ đã rời bỏ anh. Không phải vì hành vi cụ thể, mà vì họ không được lắng nghe trong thời điểm họ cảm thấy bị phản bội.
Wren Evans, ở thời điểm hiện tại, dường như đang chọn cách giữ im lặng – một phản ứng từng được nhiều nghệ sĩ áp dụng trong các tình huống tương tự. Tuy nhiên, trong bối cảnh dư luận đang được dẫn dắt bởi một phía và cảm xúc tập thể chiếm ưu thế, sự vắng mặt của nghệ sĩ có thể khiến công chúng tự định hình câu chuyện theo cách riêng của họ.
Không loại trừ khả năng điều này dẫn đến những diễn giải một chiều, mà ở đó, vai trò của nghệ sĩ dễ bị gán định theo hướng tiêu cực – đặc biệt khi không có bất kỳ phản hồi nào để cân bằng lại góc nhìn. Im lặng, trong một số tình huống nhất định, không còn là sự trung lập mà có thể bị hiểu như một lựa chọn mang tính thái độ.
4. Bài học truyền thông cho nghệ sĩ: khi cảm xúc công chúng là yếu tố không thể bỏ qua
Trong môi trường truyền thông hiện đại, đặc biệt là bối cảnh mạng xã hội chi phối hành vi công chúng, nghệ sĩ không còn có thể né tránh trách nhiệm trước các khủng hoảng đời tư. Một thời, “không lên tiếng” từng được xem là một chiến lược khôn ngoan, chờ dư luận tự lắng xuống, giữ hình ảnh trung lập và tránh gây thêm tranh cãi. Tuy nhiên, thời điểm ấy đã qua.
- Câu chuyện không thuộc về người sở hữu sự thật mà thuộc về người lên tiếng trước
Giống như case Lim Feng – Wren Evans đang diễn ra và trước đó là vụ Sơn Tùng M-TP – Thiều Bảo Trâm, hay Jack – Thiên An (2021), ta có thể rút ra một quy luật truyền thông nền tảng:”Khi nghệ sĩ im lặng, câu chuyện sẽ được viết bởi người khác”.
Dư luận, dù không có đầy đủ thông tin, vẫn sẽ lấp đầy khoảng trống bằng suy đoán, cảm xúc và phán xét. Trong nhiều trường hợp, điều khiến công chúng nổi giận không phải là hành vi cụ thể, mà là cảm giác bị coi thường khi nghệ sĩ giữ im lặng quá lâu.
- Truyền thông pháp lý không thể thay thế truyền thông cảm xúc
Công ty quản lý monoX đã làm đúng quy trình: đưa ra phản hồi sớm, giữ trung lập, tránh xác nhận khi chưa kiểm chứng. Tuy nhiên, trong các khủng hoảng mang tính cảm xúc cá nhân như tình cảm, phản bội, tổn thương công chúng không tìm kiếm quy trình, họ tìm kiếm thái độ.
Kinh nghiệm truyền thông quốc tế từng chỉ ra điều này: khi Taylor Swift đối mặt với scandal bị Kanye West ghi âm lén (2016), cô phản ứng không bằng luật sư – mà bằng một bức thư tay chia sẻ cảm xúc và quyền tự chủ hình ảnh. Ngược lại, nhiều nghệ sĩ bị chỉ trích nặng nề vì chỉ gửi thông cáo “không xác nhận – không phản hồi – không biết gì” (như trường hợp Chris Noth trong vụ lùm xùm lạm dụng). Nghệ sĩ không cần kể hết sự thật. Nhưng họ cần hiện diện – bằng sự chân thành.
- Hệ sinh thái khán giả hiện nay đòi hỏi tốc độ và minh bạch
Với nền tảng như TikTok, Instagram, YouTube Shorts, khán giả – đặc biệt là Gen Z – theo dõi khủng hoảng theo thời gian thực, và kỳ vọng nghệ sĩ phản hồi gần như tức thời. Việc chậm trễ vài ngày không còn là “giữ bình tĩnh”, mà có thể bị hiểu là “né tránh” hoặc “xác nhận ngầm”.